Bạn bè là phải giúp nhau cùng sướng lồn chứ

Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Đêm qua, sau cơn điên cuồng trên giường với Hoàng, cơ thể Thư mỏi nhừ, từng thớ thịt còn âm ỉ cảm giác khoái lạc, nhưng khi cô mở mắt, lồn vẫn ướt át khi ký ức về tay Nam ở nhà hàng Ngọc Lan bất chợt ùa về – những ngón tay trơn trượt, hơi thở nồng mùi rượu, và tiếng “chụt chụt” nhỏ dưới gầm bàn cảm giác lén lút hồi hộp khi vụng trộm nơi công cộng khiến lồn nàng râm ran khó tả. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Hoàng khựng lại, tay siết nhẹ vai cô, giọng thoáng lạ: “Vợ, em sao vậy, em còn mệt hả?” Thư lắc đầu, “Dạ, không sao đâu anh, do anh làm em đừ người tối qua đó,” nhưng bàn tay cô dưới chăn run nhẹ, lòng rối: “Anh nghi gì rồi sao nổi, mình không được để anh biết.” Hoàng gật đầu, xách cặp đi, nhưng khi đóng cửa, anh ngoảnh lại nhìn Thư qua khe hở, mắt thoáng nét trầm tư. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở đều của bé Ngọc trong nôi, như một nhịp điệu bình yên trái ngược với tâm trí rối ren của nàng.