Chị gái rủ em trai chơi some ông xã của mình

Chị gái rủ em trai chơi some ông xã của mình

Chị gái rủ em trai chơi some ông xã của mình

Nam phủi áo, nhếch môi, “Mày càng nóng, Thư càng dễ ngã thôi Hoàng à.”

Thư ngồi nhà, ôm bé Ngọc, nhìn chiếc USB trên bàn, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên làm nó lóe sáng như lời cảnh báo. Ánh sáng mờ phản chiếu lên vỏ nhựa đen bóng, như một lời nhắc nhở về sai lầm cô không thể chôn vùi. Cô nhìn bé Ngọc ngủ yên, lòng đau như cắt, “Mình phải làm gì để bảo vệ gia đình nhỏ này đây?”

Hoàng đẩy cửa về, thấy Thư cầm điện thoại, mặt tái nhợt, anh hỏi: “Vợ, ai nhắn mà em hoảng vậy?” Thư vội giấu điện thoại sau lưng, “Dạ, tin rác thôi, không có gì,” nhưng giọng run, mắt tránh nhìn anh. Hoàng bước tới, ôm cô từ sau, hơi thở anh phả vào tóc cô, “Vợ, anh không thích em giấu anh, nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?” Thư cứng người, mùi nước hoa quen thuộc của anh làm cô muốn khóc, “Dạ, không có gì, anh đừng lo,” nhưng mắt cô nhòa nước, lòng giằng xé: “Nói thật thì sợ mất anh, giấu thì không yên, mình phải làm sao?” Hoàng buông cô, lấy áo khoác, giọng lạnh: “Anh ra ngoài chút, em nghỉ đi,” rồi bước ra cửa, không ngoảnh lại. Tối đến, góc phố vắng gần công viên chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt lập lòe trên vỉa hè ẩm ướt. Thư ở nhà, vừa cho bé Ngọc ngủ, điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em giữ USB kỹ, đừng để Hoàng thấy, không thì gia đình em tan nát đấy.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh làm gì vậy, anh nói xóa clip rồi mà?” Nam trả lời lạnh lùng: “Anh xóa thật, nhưng anh có người giữ bản sao, em không muốn nghe anh thì tự chịu.” Thư ngồi phịch xuống