“Em trả lời đi! Vlxx Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Thư bước vội qua con hẻm nhỏ với vẻ mặt âu lo, thỉnh thoảng nàng lại đảo đôi mắt đen tròn xinh đẹp đề phòng nhìn khắp xung quanh. Sáng sớm hôm sau, Thư mơ màng tỉnh giấc, nàng theo thói quen bước ra cửa, đẩy cái tủ (mà nàng còn chưa nhớ ra tại sao cái tủ lại chặn cửa) rồi mở cửa bước ra phòng khách, vừa đi vừa tùy tiện cho tay ra sau gãi gãi cái mông tròn lẳng, vừa gãi vừa nhìn ra ghế salon, nơi có một thanh niên điển trai đang ngồi xem tivi. Tại sao mẹ lại luôn ngăn cản tình yêu của con và Duyên? Thư không mặc quần lót, và đang ngồi trên đúng cái chỗ “ngứa” của gã say, phơi bày toàn bộ cơ thể nàng trước mắt gã. “Mẹ… ĐI RA!”
Gã thanh niên đang ngoáy mũi nghe Thư thét cũng giật mình nhảy dựng lên, tay sơ ý đút sâu vào mũi rồi hét theo: “Aaa! Thư không mặc quần lót, và đang ngồi trên đúng cái chỗ “ngứa” của gã say, phơi bày toàn bộ cơ thể nàng trước mắt gã. Nhìn dáng người xinh đẹp của Thư đi vào nhà vệ sinh, Vũ thầm nghĩ: “Lớn hơn thì sao chứ? Đó là một đêm trăng tròn, khi Thư còn là một thiếu nữ tuổi 15 xinh đẹp và ngây thơ đang trên đường đi bộ về từ lớp học thêm, đứa bạn đi cùng hôm nay nghỉ, Thư về một mình, cũng sợ, nhưng là nỗi sợ đêm tối đơn thuần. Tiếng khóc đau đớn… Hức…”
Thư lắc đầu thầm cười: “Thật là một kẻ đáng thương và yếu đuối.”
Thư đỏ mặt thầm nghĩ thêm: “Nhưng rất đẹp trai.”
Nghĩ đến đây, Thư lắc đầu tự giễu, tuy mệnh danh là người đẹp không tuổi, nhưng Thư vẫn luôn cho rằng mình đã già.
