Con cu của bố là con cu to nhất

Hoàng đứng trong hẻm, áo khoác đen phất phơ, tay cầm USB, gọi Nam: “Nam, ra đây, tao cần nói chuyện lần cuối.” Nam xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, cười khinh: “Hoàng, mày vẫn chưa hiểu hả, Thư thích tao, mày giữ không nổi đâu.” Hoàng ném USB xuống đất, đạp mạnh, tiếng “rắc” vang lên khi vỏ nhựa vỡ tan, “Mày hết trò uy hiếp rồi, tao cảnh cáo lần cuối, tránh xa vợ tao.” Nam cúi xuống, nhặt mảnh USB vỡ, nhếch môi, “Mày nghĩ tao chỉ có một bản sao? Thư ngồi một bên bàn, tay siết chặt mép áo sơ mi dài tay đã sờn, mắt thâm quầng sau đêm dài trằn trọc. Gió lạnh thổi qua, làm bóng cây lay động như ma quái, tiếng lá khô xào xạc vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi. Mày chờ xem.”
Thư đứng sau cửa sổ, rèm khép hờ, nhìn ra hẻm tối, thấy Hoàng đối mặt Nam, lòng đau như cắt, “Anh làm gì vậy, đừng vì mình mà đánh nhau.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ kèm ảnh: Thư trong nhà hàng Ngọc Lan, tay Nam luồn dưới bàn, lồn cô ướt át qua quần short, ánh mắt đờ đẫn, “Chúc mừng, Hoàng chưa thấy cái này, quà tặng của Nam đó?” Thư run, tay nhấn xóa tin, nhưng hình ảnh như khắc sâu vào đầu, ” Tên khốn nạn, hắn đã sắp xếp từ trước rồi sao?” Cô ôm ngực, thở dốc, “Mình phải nói với anh, chỉ mong anh tin mình thôi?”
Hoàng đẩy cửa về, tay dính máu