Em người yêu tóc hồng của tôi mê được bóp vú lắm

Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, tiếng “ầm” vang lên làm cốc nước sóng sánh, “Thư, anh thấy tin nhắn từ Nam, em nói đi, chuyện gì giữa em với nó?” Nước mắt Thư trào ra, cô bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh, em sai rồi, nhưng không như anh nghĩ đâu.” Hoàng nghiêng người, mắt hằn tia máu, ” Không như anh nghĩ là sao? Thư ngồi một bên bàn, tay siết chặt mép áo sơ mi dài tay đã sờn, mắt thâm quầng sau đêm dài trằn trọc. Sáng sớm, ánh sáng xám đục từ bầu trời u ám len qua rèm cửa mỏng, chiếu lên bàn ăn gỗ cũ trong căn nhà nhỏ của Thư. Bé Ngọc ngủ yên trong phòng, tiếng thở nhẹ của con như một điểm sáng hiếm hoi giữa không khí nặng nề bao trùm. Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Hoàng đứng trong hẻm, áo khoác đen phất phơ, tay cầm USB, gọi Nam: “Nam, ra đây, tao cần nói chuyện lần cuối.” Nam xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, cười khinh: “Hoàng, mày vẫn chưa hiểu hả, Thư thích tao, mày giữ không nổi đâu.” Hoàng ném USB xuống đất, đạp mạnh, tiếng “rắc” vang lên khi vỏ nhựa vỡ tan, “Mày hết trò uy hiếp rồi, tao cảnh cáo lần cuối, tránh xa vợ tao.” Nam cúi xuống, nhặt mảnh USB vỡ, nhếch môi, “Mày nghĩ tao chỉ có một bản sao? Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa