Giao lưu public với bà mẹ kế tóc vàng của mình

Thư mặc chiếc áo khoác mỏng màu xám, đôi tay đẩy xe nôi bé Ngọc, bánh xe lăn đều trên sỏi phát ra tiếng “lọc cọc” nhỏ, cô bước chậm rãi, lòng nặng trĩu như mang theo cả thế giới trên vai, “Mình phải mạnh mẽ, có anh bên cạnh rồi, không được sợ nữa.”
Hoàng đi sau, cách cô vài mét, chiếc áo khoác đen hòa lẫn vào bóng cây, đôi giày thể thao bước nhẹ nhàng không tiếng động, anh giữ khoảng cách để theo dõi mà không bị phát hiện. Anh nói xóa clip rồi mà, sao còn đe dọa tôi?”
Nam tiến sát, rút từ túi áo một tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô – cảnh nhà hàng Ngọc Lan, tay hắn luồn dưới bàn, mép quần short Thư ướt át, ánh mắt cô đờ đẫn trong khoái lạc không mong muốn. Mình ghét hắn, mình không muốn,” nhưng cơ thể không nghe lời, như một lời nhắc nhở rằng cô chưa thoát khỏi bóng ma ấy. Anh nói xóa clip rồi mà, sao còn đe dọa tôi?”
Nam tiến sát, rút từ túi áo một tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô – cảnh nhà hàng Ngọc Lan, tay hắn luồn dưới bàn, mép quần short Thư ướt át, ánh mắt cô đờ đẫn trong khoái lạc không mong muốn. Anh mặc chiếc áo thun trắng bó sát, tôn lên cơ ngực rắn chắc và bờ vai rộng, quần jeans xanh đậm ôm lấy đôi chân dài, dáng vẻ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Sáng sớm ngày 29 tháng 11 năm 2025, tia nắng nhợt nhạt từ bầu trời phủ đầy mây xám xịt len lỏi qua lớp rèm vải mỏng manh trong căn nhà nhỏ của Thư, rọi xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi những vệt sáng mờ nhạt trải dài như những vệt nước khô cạn trên kính.