Tắm chung với bà mẹ kế vú hồng ướt át cả phòng tắm

Cô mặc quần lửng vải mềm, chân trần bước nhẹ trên sàn gỗ mát lạnh, cảm giác lành lạnh thấm qua lòng bàn chân như nhắc cô rằng mình vẫn chưa được nghỉ ngơi. Sau khi sinh bé Ngọc, cơ thể cô không còn thon thả như trước – lúc chưa mang bầu, Thư có vòng eo nhỏ nhắn, ngực vừa vặn trong những chiếc áo ôm sát, giờ đây ngực căng tròn đầy sữa, phập phồng dưới lớp áo thun rộng màu xám, eo hơi tròn nhưng vẫn mềm mại, làn da trắng hồng giờ nhợt nhạt vì những đêm thức trắng chăm con. Nam cao gầy, mắt sắc, giọng trầm, luôn mặc áo blouse trắng phẳng phiu, từng là bác sĩ tận tâm trong mắt Thư khi mới gặp, lúc cô còn ngây ngô tin rằng anh ta chỉ muốn tốt cho mình và thai nhi. Từ đầu hẻm, tiếng xe máy văng vẳng hòa cùng mùi bánh mì nướng thơm lừng thoảng lên từ tiệm cô Hai, cách nhà vài căn, như một nét quen thuộc trong nhịp sống thường nhật. Cuộc sống của họ trôi qua đều đặn – Hoàng đi làm từ sáng, tối về kể chuyện công trường, giọng hào hứng: “Hôm nay anh giám sát xong cái cầu, mệt nhưng vui lắm, vợ ơi,” rồi ôm Thư cười ấm áp. Khi ấy, cái thai đã lớn, bụng cô tròn căng, ngực nặng nề đầy sữa, chân phù đau, cô đến phòng khám Hoa Sen thường xuyên để kiểm tra. Aa. Gặp anh chút được không?” Lời nhắn như mũi dao đâm vào lòng, Thư giật mình, tay run run cầm điện thoại, ngón cái lướt qua màn hình, lòng rối như tơ vò. Thư hít một hơi sâu, mắt nhòe đi, tâm trí cô trôi về những tháng ngày mang thai tháng thứ 6. Nhưng giờ đây, cái tên ấy gắn liền với những ký ức dâm dục mà cô không dám đối